Crawfish là món ăn bắt nguồn
từ Louisiana. Cách ăn gốc của dân Louisiana là họ dùng một số gia vị như lá
bay, ớt bột, chanh vàng, muối hột…để tạo nước dùng luộc crawfish. Sau này thì
những gia vị ấy được bán đóng thành gói, chỉ cần mua về đổ vào nồi là xong.
Crawfish được luộc sôi khoảng 2 phút sau đó thì tắt bếp và ngâm ít nhất 20 phút
để gia vị thấm vào con crawfish. Tuy nhiên, nhiều nhà hàng crawfish nổi tiếng ở
Mỹ đều là của người Việt. Và một điều rất tự hào là những nhà hàng Việt đầu
tiên họ đã tạo ra một số mùi vị khác biệt để nêm ăn với crawfish cho đậm đà. Bạn
chỉ cần google “Vietnamese crawfish recipe” là sẽ nhận ra điều đó. Ví dụ như sốt
bơ tỏi chẳng hạn để trộn với crawfish trong một túi nylon thật to cho thấm và
ăn. Người Việt mình thích gia vị nhiều mà. Ăn ghiền lắm. Chính mấy bạn nước
ngoài cũng ghiền theo khẩu vị của dân mình.
Trong khi những tiểu bang
khác thì hầu như không có nhà hàng crawfish nào. Nhưng chẳng sao, vì đa số các
công ty nuôi và bán crawfish ở Louisiana họ ship đi toàn nước Mỹ. Nếu đi ăn ở
nhà hàng cho bạn khẩu vị ngon và cảm giác vui vẻ như kiểu ăn ốc ở Việt Nam thì
mua về tự nấu lại cho bạn một cảm giác khác. Vì đa số, một người ăn khoẻ phải
ăn 3lb (1 kí rưỡi) mới thấy đã cơ. Nên khi order crawfish về nấu, dân Mỹ hay order
cả trăm lb một lần rồi tụ tập cả gia đình ra sân nấu. Thậm chí đến độ họ mua
luôn cả nồi chuyên dụng để luộc crawfish. Cả nhà sẽ có một dịp rửa crawfish rồi
cùng nấu (crawfish rất dơ, rửa rất cực và nó cũng rất hôi nữa). Sau khi thấm
gia vị, nguyên một rổ to crawfish cùng với khoai tây, xúc xích và bắp được vớt
ra đổ đầy trên bàn đã lót báo từ trước và cứ thế cả nhà cùng thưởng thức với
nhau.
Đã ăn crawfish thì đúng điệu
là crawfish phải đựng trong túi nylon to. Nghe có vẻ kì và mất vệ sinh hỉ? Thực
ra crawfish có ngon hay không ở chỗ tôm có tươi không và thấm gia vị đến đâu.
Túi nylon giúp tôm luôn ngập trong sốt nên ăn sẽ ngon hơn tôm để trên dĩa hay
trong nồi. Và đúng điệu hơn nữa là phải xoắn chặt miệng túi lại vài vòng rồi lật
úp túi nylon xuống, xé đáy bao rồi bắt đầu thưởng thức. Những con crawfish dưới
cùng là những con đã thấm ngon nhất, cách úp ngược như vậy cũng giúp các em tôm ở trên có thời gian thấm thêm. Cứ từng con crawfish được liếm sạch gia vị phần đầu, gỡ đầu ra hút sạch
phần gạch cái rột rồi nhâm nhi phần thịt ở đầu. Sau đấy mới xoắn nhẹ phần càng
và chân, tiếp tục phần thịt ở đuôi. Ăn crawfish giống như đi ăn ốc gạo hay ốc
hương rang muối ở Sài Gòn vậy - cái thú ở chỗ ngồi xuýt xoa liếm vỏ và mút tay
đầy gia vị chứ cũng không hẳn do thịt tôm. Ăn crawfish còn vui ở chỗ phải đeo cái yếm nylon dễ thương vì khi lột dễ bị bắn sốt vào người. Ở SG bây giờ ăn crawfish bằng nồi và còn đeo bao tay để ăn thì cũng phần nào mất vui nhưng cũng sẽ có người thích vì sạch sẽ và tiện.
“Money can’t bring
happiness but crawfish” ở đây happiness chính là sự thích thú khi được thưởng
thức vị ngon đậm đà của gia vị chứ không còn là của con crawfish nữa. Nó kích
thích vị giác khiến người ta cứ ăn hoài ăn hoài rồi hít hà vì mặn và cay, càng
cay càng ngon. Nó kích thích người ta hớp một hớp bia sảng khoái tinh thần. Và
quan trọng hơn cả, chẳng ai ngồi ăn crawfish một mình. Khi đã đi ăn crawfish rồi
tán dóc cùng bạn bè hoặc tụ họp cả nhà lại để nấu cùng nhau, tận hưởng như thế
không là hạnh phúc chứ là gì? Mà cái hạnh phúc ấy đi kèm với mằn mặn của
crawfish thì có nên gọi là đậm đà hạnh phúc ko ^^ nghe nó kì kì nhỉ hihi.
Nguồn: internet
0 comments:
Post a Comment