Nếu bạn không phải là fan của “Mắm ruốc” hay nếu bạn chưa từng ngồi nghe người Huế luận bàn cái chuyện Con hến Cơm hến thì hẳn bạn ăn đâu đó một tô cơm hến ở Sài Gòn (thậm chí ăn tại Huế) và sẽ nghĩ ngay “nhạt nhẽo thế!”.
Cơm
hến thật ra cũng không phải dành cho những bạn ghiền ăn mắm ruốc. Nhưng ai
thích mắm ruốc thì sẽ “thấm” cái vị cơm hến nhanh hơn. Cơm hến có cái gốc cái rễ
cái cội cái nguồn mà khi hiểu nó bạn sẽ có cái nhìn rất khác. Và cơm hến sẽ đặc
biệt ngon khi người nấu là người Huế hoặc bạn được ăn cùng người Huế. Ăn bát
cơm hến trong một cái không gian rôm rả giọng Huế “Răng lạ rứa!” nó ngon miên
man đến kì lạ.
Ở
Huế có một làng được gọi là Làng Hến hay Cồn Huế - nơi người dân sinh sống bằng
nghề cào hến về chế biến và đem bán. Ngày ngày người dân nơi đây ra dọc hạ nguồn
sông Hương cào hến về, rồi rửa sạch, luộc hến, giữ nước lại. Con hến đã luộc được
đãi vỏ bằng những chiếc nia thưa. Thịt hến được giữ lại bán cùng nước hến luộc.
Hến nhiều nhất là được đem ra chợ bán. Cái thú của đi chợ mua hến là nhìn những
con hến tuy là nhỏ con nhưng cũng múp míp được đong bán theo bát cơm hoặc lon sữa
bò. Mua hến về có thể làm bún hến, cơm hến, hến xào, canh hến…rất nhiều món
khác nữa.
Cơm
hến được bán khá rẻ cho từng tô cũng bé như con hến vậy. Thế nhưng trong một
cái tô be bé đó, có chừng khoảng đâu mười mấy nguyên liệu. Cơm hến chẳng phải hầm
xương hàng giờ hay ướp vài ngày để có vị ngon. Cơm hến nấu đó ăn ngay nhưng cái
khâu chuẩn bị thì ôi thôi là tỉ mỉ. Cơm hến là sự pha trộn giữa cơm nguội với hến
xào, chang vào một thìa mắm ruốc pha nước hến, chừng một hai giá canh nước hến
luộc nóng. Và không thế thiếu ít chuối non bào, bạc hà bào, khế bào, giá, rau
thơm, đậu phộng rang dầu muối, mè rang, da heo chiên giòn, tương ớt tự làm…Trời
ạ, kể cứ dài như đường Trường Sơn. Khi người ta bảo “Không thể thiếu” thì chỉ một
hai yếu tố quan trọng thôi. Nhưng cơm hến của người Huế có quá nhiều cái “không
thể thiếu”. Như là cái văn hoá đã ăn sâu vào con người, thiếu cái chi cũng là một
chút tiếc nuối.
Vì
sao phải là cơm nguội? Thật ra người dân ở đây họ phải nấu cơm sẵn rồi mang
theo đò theo ghe đi làm nên cơm nóng cũng thành nguội. Việc ấy đã ăn sâu vào
văn hoá nên cứ mà cơm hến thì phải là cơm nguội. Chứ cơm nóng là…chịu không được.
Nhưng thật ra, cơm hến được trộn với li ti nhiều món nguyên liệu khác, nên việc
từng hạt cơm tách rời sẽ giúp các nguyên liệu trộn đều hơn và ngon hơn cơm nóng
bị vón cục.
Cái
ngon của cơm hến cũng rất khác nhau tuỳ người. Những người lần đầu ăn cơm hến
có thể cảm thấy cơm hến nhạt vì họ không biết cơm hến là một món tự nêm. Nước hến
bắt buộc phải luôn nóng để trung hoà tính hàn của hến và cái nguội của cơm, để
kết dính các nguyên liệu trong tô cơm hến. Nhưng nước hến không phải đậm đà như
nước lèo bún bò hay thơm lừng quyến rũ như nước phở. Nước hến phải thơm nhẹ mùi
hến, thoang thoảng mùi gừng. Cái kiểu thơm phải rất thanh. Người bán bao giờ
cũng chan một muỗng ruốc Huế pha (họ nêm và pha riêng với nước hến) vào tô cơm
hến nhưng cũng chỉ để làm dậy lên cái mùi ruốc khiêu khích người ăn mà thôi. Để
món ăn đậm đà, bao giờ cũng có sẵn một hũ mắm ruốc, một hũ muối và một hũ bột
ngọt để người ăn tự do nêm nếm theo khẩu vị riêng. Nếu bạn không ăn cơm hến mà
gọi bún hến thì người bán thường không chan nước hến như cơm hến đâu. Trên bàn
sẽ có sẵn một hũ nước mắm đâm thật nhiều tỏi ớt, chan vào tô bún, ăn cứ thôi ôi
là cay là nóng nhưng không thể nào dừng lại được. Ăn cơm hến thấy ngon khi cảm
nhận được từng hạt cơm rời ra thấm nước hến vừa ấm vừa thanh, cảm nhận mùi mắm
ruốc đầy mời gọi, từng con hến ngọt thịt, cái rau ráu của bắp chuối và bạc hà,
cái vị chua của khế, cay xè của ớt hoặc giòn tan của đậu phộng và bì heo. Có
người ăn chẳng bao giờ cảm nhận riêng từng vị cả. Đối với họ, đó là một sự hoà
quyện rất trọn vẹn của chua, mặn, ngọt, cay.
Dân
du lịch khắp nơi đến Huế ai cũng ráng tìm ăn cho được một tô cơm hến trước khi
về. Họ cứ đi chơi cả ngày rồi tối đến mới đi ăn. Chứ thật ra, cơm hến là một
món ăn sáng của Huế. Cứ sáng ra, người bán lại quày quả gánh đi khắp phố phường.
Ai gọi thì họ lại tấp vào bán. Đôi khi ngồi tụm năm tụm ba nhộn nhịp cả một góc
sân. Hoặc có thể vào cồn Hến hay làng Ngọc Anh đề tìm những quán cơm hến bán tại
nhà. Tôi có đọc đâu đó một bài viết, tác giả bảo ngon nhất vẫn là được đi dọc
sông Hương và được chủ đò mời bát cơm hến. Thế thì còn gì bằng nhỉ? Cái ngon
không chỉ ở món ăn mà còn ở cái văn hoá và không khí ta cảm nhận được.
em thích bài viết này của chị Vân lắm. Hồi đó em mới ăn cơm hến lần đầu thấy nhạt nhách, dở òm, mà sao lại trộn tùm lum thứ ăn không rõ vị của cái nào cả. Nhưng ăn được vài lần đâm ra ghiền. Món này ăn ít thôi, và phải ăn lúc nóng, lúc có mùi ruốc thơm nhất í. Nó nhẹ nhàng nhưng có vị bùi, thanh, chua, mặn, làm mình đâm ra nhớ và ghiền í. hihi. thích quá, thank iu chị vì bài viết hay. :)
ReplyDelete